Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

The Boss Baby - Đáng yêu đến mức độ không thể chấp nhận được

Bên cạnh sự đáng yêu đến mức làm cho khán giả muốn có em bé thì "The Boss Baby" còn gửi gắm không ít những bài học có ý nghĩa.

Tháng 3 là một tháng nóng bỏng trong năm nay, không phải chỉ vì báo hiệu mùa hè sắp đến mà do đây còn là tháng ngập tràn bom tấn. Trong khi đó thì thể loại phim cho gia đình là phim hoạt hình thì lại cực kỳ khan hiếm. Từ đầu tháng đến giờ, chỉ có duy nhất bộ phim hoạt hình của Pháp là Ballerina được công chiếu. Chính vì lẽ đó mà The Boss Baby của DreamWorks chẳng khác gì một cơn mưa đầu mùa thực sự tươi mát cho những ngày sang hè đầy oi bức.


The Boss Baby là bộ phimhoathinh xoay quanh cậu bé 7 tuổi Tim đang có một cuộc sống ấm êm và hạnh phúc khi bố mẹ của cậu luôn hết mực yêu thương và chăm lo cho cậu từng cái ăn cái mặc. Không ngờ một ngày nọ Tim phải đối mặt với biến cố lớn trong đời: cậu có một đứa em "từ trên trời rơi xuống" và phải học làm anh. Phải san sẻ yêu thương vốn chỉ của riêng mình với một người mà Tim không có chút tình cảm, giờ đây với cậu bầu trời như sập đến nơi.


Tuyệt vọng chưa bao lâu thì Tim phát hiện ra, đứa em trai của mình chẳng những biết nói chuyện mà cậu còn có thể nói giọng của người lớn và hành động chẳng khác một đại ca xã đoàn. Bé con này nạt nộ những đứa bạn cùng lứa và thậm chí quẳng tiền vào thẳng mặt những ai không hài lòng với những việc mà cậu đang làm. Điều đáng nói là chẳng ai phát hiện điều đó, ngoại trừ cậu bé Tim. Thế là cậu nhóc quyết định tìm đủ mọi cách vạch trần đứa em trai.


Cần phải thừa nhận rằng việc xây dựng Nhóc Trùm với ngoại hình và tính cách độc nhất vô nhị cũng như trao cho cậu thân phận là nhân viên của Tập đoàn Nhóc con thực sự quá thú vị. Mang dáng dấp của một đứa bé vài tháng tuổi nhưng Nhóc Trùm có thể khiến người lớn cười bò khi phần nào nhận thấy bản thân trong cậu bé. Thử hỏi nếu trở thành một người sếp giàu có thì các bạn có muốn dùng một đống tiền đó để giải quyết vấn đề như Nhóc Trùm hay không?


Thật ra Nhóc Trùm làm "gián điệp" trong gia đình có các nhân viên làm việc ở Công ty Cún là để tìm mọi cách ngăn chặn sự ra mắt của một loài cún cưng có khả năng tước đoạt tình yêu của mọi người dành cho các em bé. The Boss Baby đã vẽ nên một bức tranh mới mẻ tạo cảm giác hứng thú, tò mò cho người xem. Bộ phim cũng phần nào phản ánh đúng thực tế khi ngày càng nhiều người ngần ngại sinh đẻ và thay vào đó lựa chọn nuôi nấng thú cưng.


Điểm nhấn tiếp theo của The Boss Baby ở chỗ tác phẩm khiến người xem ngỡ đâu đây chỉ là trận chiến không có hồi kết giữa hai cậu bé, nhưng chỉ ít phút sau bộ phim đã trở thành một hành trình gay cấn chống lại với cái ác. The Boss Baby có mô-típ khá giống với những phim về một đôi "đũa lệch" phải giải cứu thế giới mà chắc hẳn những ai yêu mến những bộ phim như 21 Jump Street (2012) sẽ thích đến chết mê.

Bên cạnh sự đáng yêu đến mức làm cho khán giả muốn có em bé thì The Boss Baby còn gửi gắm không ít những bài học có ý nghĩa. Nhóc Trùm ban đầu chỉ trà trộn vào nhà Tim để hoàn thành công việc, nhưng rồi cậu chợt nhận ra tình cảm mà mình dành cho mái ấm này. Tim cũng dần phát giác Nhóc Trùm không hề xấu xa như cậu từng nghĩ cách đó chỉ vài ngày. Ấy vậy mới thấy được quan hệ giữa con người cần có sự kiên nhẫn và cố gắng thấu hiểu.


The Boss Baby còn cảnh tĩnh các bậc phụ huynh, những người dẫu yêu thương con của mình hết mực, nhưng lại quên mất lũ trẻ nhạy cảm dường nào. Chỉ cần có một sự lơ là nho nhỏ thôi thì lũ trẻ sẽ có cảm giác bị bỏ rơi và điều này khiến chúng nhìn cuộc sống buồn hơn. Cũng như cậu bé Tim trước đây luôn có những chuyến phiêu lưu tưởng tượng cùng với bố mẹ cậu, nhưng thế giới đó đã không còn nhiệm màu nữa khi bố mẹ cậu chỉ lo chăm sóc Nhóc Trùm.


Ngoài ra, nếu khán giả tinh mắt sẽ thấy là trong một vài trường đoạn The Boss Baby đã đá đểu đối với nhà Disney. Giả dụ như biến hình tượng về cô bảo mẫu Mary Poppins lơ lửng trên không bằng chiếc dù phép thành một gã ác nhân lắm lông và độc ác. Để có thể cạnh khóe và tuyên chiến với Disney, rõ ràng hãng DreamWorks đã thực sự tự tin 100% với đứa con của mình. Còn khán giả chúng ta, tại sao lại không ra rạp kiểm chứng chất lượng thực sự của tác phẩm.

TIN LIÊN QUAN:



Giờ thì còn cầm cả Anh Đèn, Bác Đồng Hồ nữa này…
Bộ phim được dẫn dắt bởi đạo diễn Tom McGrath, quy tụ dàn diễn viên lồng tiếng tên tuổi như Alec Baldwin, Tobey Maguire, Jimmy Kimmel và cả Lisa Kudrow.

The Boss Baby (Nhóc Trùm) được công chiếu từ 31/03/2017
Thói sống ảo được vạch mặt như thế nào trong phim "The Circle"

Quy tụ dàn sao sáng giá và gửi gắm thông điệp mạnh mẽ, "The Circle" vẫn chỉ dừng lại là một nỗi thất vọng.

Ra mắt gần như không kèn không trống phòng vé tuần vừa rồi, The Circle là một cố gắng thất bại của STX Entertainment ngay cả khi có sự góp mặt của những cái tên như Tom Hanks hay Emma Watson. Dựa trên nguyên tác tiểu thuyết cùng tên xuất bản năm 2013 của nhà văn Dave Eggers, The Circle có thông điệp cốt lõi khá lôi cuốn, nhưng dường như đạo diễn James Ponsoldt lại gặp rất nhiều rắc rối để diễn tả bằng ngôn ngữ điện ảnh.

Bộ phim rao giảng về thói "sống ảo"

The Circle mô tả về một tương lai nơi con người sống với các câu hỏi về tiềm năng chưa được khai phá. Mae Holland (Emma Watson) – một người trẻ được may mắn chọn vào làm ở công ty công nghệ danh tiếng bậc nhất thế giới – đã trở thành người tiên phong trong phong trào bộc lộ hoàn toàn bản thân mà cụ thể là gắn camera trực tuyến 24/7 để cả thế giới thấy (trừ ba phút đi toilet).


Câu hỏi mà The Circle đặt ra là con người có thể đi xa tới đâu trong việc chia sẻ và sở hữu kiến thức. Hình tượng của Mae đại diện cho một thế hệ người trẻ sẵn sàng thử thách bản thân, luôn "đói khát" công nghệ và đặt ra một thứ ranh giới mới cho nền tảng đạo đức.

Động cơ sử dụng mạng xã hội của Mae là tổng hòa của nhiều lí do mà mỗi người trong chúng ta đều có thể viện dẫn. Từ việc hòa nhập vào thứ "cộng đồng" ảo sôi nổi trong công ty, tiện chăm sóc bố mẹ già cho tới mục đích cao cả hơn là khai phá tiềm năng chưa được tận dụng hết của con người (chính là nỗi sợ của Mae), nhân vật này gia nhập và nhanh chóng dẫn đầu xu thế như một khát khao của bất kỳ thanh thiếu niên nào.

Trường hợp của Mae được phát hiện và nâng đỡ bởi Eamon Bailey (Tom Hanks) – một CEO công nghệ mà chân dung gợi nhắc đến những ông chủ của Twitter, Apple hay Facebook. Trí tuệ và đầy tham vọng, Bailey hướng con người đến sự tự hoàn thiện mà như ông nói: "Chia sẻ là quan tâm" và "Biết nhiều là tốt, nhưng biết tất cả thì lại càng tốt hơn".


Eamon và Mae là hai vị trí trong nấc thang người dùng của mạng xã hội. Một người đến từ tầng lớp người dùng, sử dụng các tiện ích và chia sẻ với mục đích cá nhân nhưng lại chiếm đa số. Còn một người, sản sinh ra thứ tôn giáo công nghệ này, nắm trong tay quyền sinh quyền sát và động cơ khó lường. Cả hai chia sẻ với nhau quyền lực của mạng xã hội, nơi cái chết của những người như Mercer hay tình trạng sức khỏe cha của Mae được quyết định bằng những cái click chuột.

Một kịch bản "thanh niên nghiêm túc" và thiếu điểm nhấn

Ngay cả khi The Circle được xếp loại phim kinh dị đi nữa, thì cũng có quá nhiều điều mà thế giới thực của chúng ta đang sống còn đáng sợ hơn trong phim. Cách bộ phim dành quá nhiều thời gian để xếp đặt, tạo ra luật chơi của Vòng tròn và nhử người xem đi vào một mê cung khiến khán giả quá mệt mỏi để theo dõi đến kết quả cuối cùng.



Nhân vật Mae của Emma Watson đáng ra nên được xây dựng với sự khác biệt đủ để thao túng thế giới ảo như những gì mà nhiều người nổi tiếng trên thế giới đang làm. Thay vào đó, chân dung của nhân vật được rút gọn lại thành một khuôn mẫu: gái nhà nghèo có học may mắn được làm trong công ty to và bỗng dưng thành người nổi tiếng qua một đêm nhưng rồi tận dụng điều đó để lật đổ hệ thống.

Có cảm giác như Mae là nhân vật "đổi phe" cực nhanh khi gió đổi chiều. Cô vừa gật gù đồng ý với Bailey về việc: "Chính những lời gian trá đã đưa chúng ta tới rắc rối" thì lát sau đã vạch mặt cả hai người sáng lập của công ty. Với thành công thương mại của Beauty and the Beast, người ta kỳ vọng The Circle sẽ là một góc độc lập mà diễn xuất của Emma Watson được tỏa sáng. Thế nhưng những gì mà khán giả nhận được vẫn chỉ là một nữ diễn viên mặt "khó đăm đăm" với biểu cảm đơn điệu trên màn ảnh.


Đổi lại, Tom Hanks khá tròn vai trong một người khổng lồ công nghệ khó lường. Đây không phải là một vai diễn khó khăn đối với ngôi sao gạo cội chủ nhân của Oscar, nhưng việc kịch bản không cho phép Bailey có nhiều vai trò trong toàn bộ câu chuyện đã làm sức hút của Hanks trên màn ảnh giảm đi đáng kể.

Cũng khai thác các góc nhìn về tương lai công nghệ, thì tập phim Nosedive thuộc series truyền hình Black Mirror của Charlie Brooker còn hấp dẫn và cụ thể hơn nhiều những gì xảy ra trong The Circle. Trường hợp của phim nói lên tầm quan trọng của cách câu chuyện được kể như thế nào, chứ không phải câu chuyện đó là gì.
"Alien: Covenant" chễm chệ ngôi vương phòng vé Bắc Mỹ, "King Arthur" xách hành lý về vườn

Khi các con số thống kê của phòng vé Bắc Mỹ cho thấy dấu hiệu khởi sắc của "Alien: Covenant", một cái tên khác là "King Arthur" lại đang hứng chịu một sự ế ẩm đáng tiếc.

Alien: Covenant chễm chệ ngôi vương Bắc Mỹ

1. Alien: Covenant: 36 triệu đô ~ 818 tỉ đồng

2. Guardians of the Galaxy Vol.2: 35 triệu đô ~ 795 tỉ đồng

3. Everything, Everything: 12 triệu đô ~ 272,7 tỉ đồng

4. Snatched: 7,6 triệu đô ~ 172 tỉ đồng

5. Diary of a Wimpy Kid: The Long Haul: 7,2 triệu đô ~ 163,6 tỉ đồng

6. King Arthur: Legend of the Sword: 6,8 triệu đô ~ 154,5 tỉ đồng

7. The Fate of the Furious: 3,1 triệu đô ~ 70,4 tỉ đồng

8. The Boss Baby: 2,8 triệu đô ~ 63,6 tỉ đồng

9. Beauty and the Beast: 2,4 triệu đô ~ 54,5 tỉ đồng

10. How to be a Latin Lover: 2,2 triệu đô ~ 50 tỉ đồng

Tuần đầu tiên sau khi được phát hành, bộ phim tiếp theo của thương hiệu đình đám Alien có một khởi đầu thuận lợi khi thu về 36 triệu đô, đẩy "quái thú" Guaridans of the Galaxy Vol. 2 với doanh thu 35 triệu đô xuống vị trí thứ 2.


Hai cái tên mới còn lại trong tuần vừa qua là Everything, Everything và Diary of a Wimpy Kid: The Long Haul cũng thu về doanh thu khá ổn định trong tuần đầu tiên công chiếu với 12 triệu đô và 7,2 triệu đô theo thứ tự. Như vậy, Everything, Everything đã xuất sắc huề vốn khi số tiền đầu tư chỉ vỏn vẹn 10 triệu đô. Tuy nhiên, "Chú bé nhút nhát" hẵng còn một chặng đường dài để đi.


Sang đến tuần thứ 2 công chiếu, King Arthur: Legend of the Sword không đem lại thành công như mong đợi. Bộ phim đứng ở vị trí thứ 6 tuần vừa qua chỉ khiêm tốn mang về cho nhà Warner Bros. 6,8 triệu đô nơi thị trường Bắc Mỹ, khiến tổng doanh thu tại khu vực tăng lên 27,2 triệu đô, một con số qua ít ỏi so với số vốn đầu tư là 175 triệu đô. Xem xét doanh thu toàn cầu của bộ phim là 93,4 triệu đô, có lẽ King Arthur đang bắt đầu có dấu hiệu ế sấp mặt.


Rất xuất sắc cầm cự cho đến giờ phút này, The Fate of the Furious, The Boss Baby và Beauty and the Beast vẫn đang được đà gặt thêm tiền. Doanh thu của 3 bộ phim tại phòng vé Bắc Mỹ theo thứ tự là 2,8 triệu đô, 2,4 triệu đô và 2,2 triệu đô. Fast 8 và Người Đẹp đang tận hưởng thành công rực rỡ với tổng doanh thu đã chạm mốc 1,2 tỉ đô. Trong khi đó, Boss Baby cũng đem lại cho Fox gần 468 triệu đô toàn cầu.
Kong: Skull Island - Việt Nam rất đẹp, và chỉ thế thôi...

Được kỳ vọng sẽ tiếp nối tầm vóc của quái vật King Kong, nhưng "Kong: Skull Island" dừng lại ở một tác phẩm chỉn chu về mặt hình ảnh. Ra khỏi rạp, ai cũng chỉ có thể trả lời ngắn gọn: Việt Nam lên phim đẹp quá.

Nếu có một bộ phim nào trong năm 2017 mà khiến khán giả Việt Nam đứng ngồi không yên thì đó chính là Kong: Skull Island. Một phần lí do đúng như quảng cáo vô cùng hấp dẫn trên poster của CGV: "Siêu phẩm Hollywood đầu tiên được quay tại Việt Nam". Đoàn phim Kong: Skull Island đã đến những địa điểm nổi tiếng nhất của chúng ta để tái tạo lên màn ảnh một Đảo Đầu Lâu sống động, nơi trú trụ của King Kong.

King Kong luôn là một trong những biểu tượng lâu đời nhất của điện ảnh Mỹ. Và với Kong: Skull Island, nó thực sự khiến người ta phải trầm trồ và thán phục vì kĩ xảo hoành tráng. Tuy nhiên, còn cần rất nhiều điều bổ khuyết để có thể khiến nhân vật này thực sự "sống" trên màn ảnh. Còn với những ai quan tâm đến cảnh sắc Việt Nam thì chúc mừng, bạn vừa có tour du lịch biển đảo sông hồ với động vật quý hiếm cực mãn nhãn. Kong: Skull Island dừng lại ở một tác phẩm điện ảnh mang tính giải trí cao, đẹp mắt và có giá trị quảng bá du lịch. Vì thế, sau buổi công chiếu ngày hôm qua, nếu bạn đọc các status trên Facebook hay hỏi ai đó vừa đi xem phim về, có lẽ câu trả lời chủ yếu bạn nhận được sẽ là "Việt Nam lên phim đẹp quá".


Kong: Skull Island mở đầu vào thời điểm năm 1944 khi hai chàng trai phi công trẻ bị rớt máy bay tại hoang đảo diễn lại cảnh trong Cuộc phiêu lưu của Tintin hay Hoàng tử bé, cho đến khi Kong xuất hiện. Bối cảnh thực tại của phim là năm 1973, lúc đó người Mỹ vẫn đủ ngây thơ để ký sắc lệnh cho phép hai nhà khoa học (vào vai bởi John Goodman và Corey Hawkins) dẫn một đoàn thám hiểm tù mù khám phá một hòn đảo mà thực ra người ta đã ở đó từ đời nào rồi.

Đoàn được hộ tống bằng một đội lính mà lãnh đạo là Trung tá Nick Fury, à không, Preston Packard (Samuel L. Jackson), cùng với những diễn viên Jason Mitchell, Shea Whigam, Thomas Mann, Toby Kebbell và cả một số nhân vật còn chưa kịp nhớ mặt thì đã tai nạn máy bay chết.


Đi theo đội là một nữ nhiếp ảnh gia Mason Weaver (Brie Larson) - người tự nhận là đã "chụp nhiều ảnh mộ tập thể" đến mức nhìn phát biết ngay và người theo dấu đẹp trai James Conrad (Tom Hiddleston) – với tài nghệ biết đánh người khác lõm mũi nằng gậy bi –a. Tuy nhiên chuyến viếng thăm Đảo Đầu Lâu lại không phải là tour nghỉ dưỡng vui vẻ lắm với cả team của Loki khi con khỉ đột to lớn không phải là vấn đề duy nhất của họ.

Rừng vàng biển bạc quái vật nhiều

Xét về mặt trực quan, Kong: Skull Island là một bộ phim đạt đến độ chỉn chu từ màu sắc cho tới tạo hình. Kong trong phim hiện lên với tầm vóc của một con quái vật to lớn, biểu cảm đa dạng và từng cử động cũng được chú ý trau chuốt để tạo cảm giác chân thực nhất có thể.


Các nghệ sĩ chịu trách nhiệm phần hình ảnh và âm thanh đã tạo nên một bản hợp xướng khổng lồ, khiến những khối CGI to đùng hóa thành các quái vật với hơi thở như kề cận bên tai người xem. Cảnh chiến đấu giữa Kong và thằn lằn xương sọ trông như một con Pokemon được tiêm huyết thanh siêu chiến binh diễn ra choáng ngợp và bài bản. Ngoài hai loại quái vật đã được giới thiệu trong trailer, bộ phim cũng đem tới một thế giới kỳ lạ của những loài động vật từ biết bò cho tới biết bay, thậm chí có cả con trâu nước trông như bước ra từ phim của Ghibli.

Với những người chờ đợi hình ảnh thiên nhiên Việt Nam trong phim, chắc chắn họ sẽ không phải thất vọng. Khi đoàn thám hiểm vượt qua cơn bão để đến được Đảo Đầu Lâu, hình ảnh của Vịnh Hạ Long đã khiến cho toàn bộ người xem phải choáng ngợp. Những ngọn núi nơi đây được quay lại dưới đủ mọi góc độ, từ những cảnh toàn đến những cú máy từ trên cao, vừa cho thấy sự hùng vĩ lẫn bí hiểm của Đảo Đầu Lâu.


Sau đó, đoàn trực thăng đã chạm trán Kong và bị tiêu diệu gần như hoàn toàn. Lúc này, các nhân vật tiếp tục đi sâu vào bên trong Đảo Đầu Lâu. Đây cũng là lúc những khung cảnh tại Ninh Bình hay Quảng Bình lại một lần nữa khiến người xem mê mẩn bởi sự kì diệu của tạo hóa, những cánh đồng xanh mượt hay những cánh cò bay ngợp chân trời.


Bên cạnh những con quái vật, thì vùng đất mà người dân nơi đây sinh sống cũng là một phần quan trọng của phim. Chỉ qua những mô hình lều trại, hay cách họ xây tường thành thì người xem thấy được đoàn phim Kong: Skull Island đã bỏ rất nhiều công sức để tạo nên một Việt Nam đặc biệt và bí ẩn.


Không những vậy, Kong: Skull island còn cố gắng tạo dựng những địa điểm nổi tiếng khác như Đà Nẵng hay thậm chí là khu phố người Hoa ở Quận 5 tại Sài Gòn lúc bấy giờ. Trên là núi ngọc, dưới là nước xanh, thấp thoáng tán rừng ở xa, quay phim Larry Fong của Kong: Skull Island xứng đáng được đề cử là Đại sứ du lịch của Việt Nam.



Khi quái vật còn diễn hay hơn người

Cả quay phim Larry Fong lẫn đạo diễn Jordan Vogt-Roberts đã vay mượn không giấu diếm nhiều chi tiết đắt giá từ bộ phim Appocalypse Now của Francis Ford Coppola xoay quanh cuộc chiến tại Việt Nam, từ cảnh cánh quạt máy bay in trên nền mặt trời đỏ ối, cho tới những quả bom napan. Trong khi đó, tinh thần của Kong: Skull Island lại có hơi hướng chịu ảnh hưởng từ các nhà làm phim như Edgar Wright hay Guillermo del Toro, với các cảnh phim đẫm máu trong tiếng nhạc rock thập kỷ 70.


Đó chỉ là gia vị của món ăn, nhưng trong khi gia vị đậm đà thì các thành phần lại tỏ ra không ăn nhập. Kong: Skull Island đưa tới một cốt truyện đơn giản với các tuyến nhân vật không gắn kết. Trong hầu hết thời lượng phim, các nhân vật người xuất hiện mờ nhạt, không để lại dấu ấn và chết một cách thần tốc khiến khán giả còn chẳng kịp nhớ tên.

Nhân vật cô phóng viên phản chiến của Brie Larson thì khá mờ nhạt. Được kỳ vọng sẽ tiếp quản danh xưng người đẹp từ tay Naomi Watts trong phần phim năm 2005, nhưng những gì Brie Larson làm được chỉ dừng lại ở việc sờ vào mặt Kong và chảy nước mắt. Team chị em ngoài Weaver còn có San Lin của Cảnh Điềm, nhưng cũng như Brie Larson, cô gái này nhanh chóng quấn quýt lấy các anh lính và thốt ra những câu thoại chẳng ai thèm nhớ.


Brie Larson trong vai phóng viên chiến trường

Đó là chưa kể một Tom Hiddleston trong vai Conrad cũng mờ nhạt không kém, tuy nhiên, nhân vật Trung tá Packard của Samuel L. Jackson thể hiện được cái tôi của một người lính cứng đầu và cố chấp. Bên cạnh đó, một số điểm sáng hiếm hoi được khơi gợi từ tuyến phụ như vai Cole bất cần đời của Shea Whigham hay cựu binh Marlow lẩm cẩm của John C. Reilly. Các fangirl thì tìm thấy niềm an ủi ở sự xuất hiện vài giây ngắn ngủi của nam thần Nhật Bản Miyavi.

Có hai loại phim về quái vật, một là từ từ he hé dần dần chân dung của con quái, còn loại thứ hai thì ngay đầu phim đã huỵch toẹt chìa ra ngay. Kong: Skull Island thuộc loại sau, nhưng lại hấp dẫn người xem bởi tình tiết dồn dập ngay từ những phút đầu. Với việc đá đưa đến Godzilla, nhà sản xuất không giấu diếm ý định xây dựng một vũ trụ quái vật tương tự như những gì Marvel làm được với các siêu anh hùng của mình.


Tuy nhiên khác với tinh thần chung của loạt phim trước đó về nhân vật này, Kong: Skull Island không khai thác mối quan hệ giữa người và quái vật mà thay vào đó, tập trung vào trận chiến giữa các giống loài khổng lồ.

Nói gì thì nói, Kong: Skull Island vẫn là một bộ phim hành động Hollywood thuần giải trí đẹp mắt, bắt tai, khoe cảnh Việt Nam và có trai đẹp. Như vậy mà vẫn không đủ cho một buổi tối cuối tuần ư?
Fast and Furious 8 - Chị em lập team đi đua xe, đập lộn vì trai đẹp

Quay trở lại với phần phim thứ 8, "Fast & Furious" biết mình phải làm gì: tiếp tục phá xe, chọc cười và không tỏ ra sâu sắc.

Mười sáu năm gắn bó với nghiệp phá xe cùng 7 phi vụ (gần như) bất khả thi và gần 4 tỉ doanh thu mang về tha hồ đếm, Dominic Toretto và đồng bọn đã vượt xa khỏi cái mác "phim hành động" thông thường, thay vào đó biến "Fast & Furious" trở thành một thương hiệu có-số-có-má đối với bất kì một kẻ nào dám vỗ ngực tự nhận bản thân là mê phim ảnh.

Tất nhiên, nổi là như thế, "chuyện đời" của nhóm quái xế cũng chưa bao giờ được xem như một điều gì đó quá ghê gớm và xuất sắc về mặt nội dung, mặc cho đây cũng không phải là một điều đáng quan ngại vì chủ yếu khán giả đi xem phim sẽ là do: 1. Trai/gái đẹp hoặc 2. Những chiếc xe họ không bao giờ mua nổi hoặc 3. Đánh nhau cho vui cửa vui nhà. Năm 2017 chứng kiến sự trở lại của đại gia đình phượt thủ đình đám này, với thông điệp có thể hiểu một cách khá ý nghĩa: Đi thật xa để trở về (xem phim sẽ hiểu).


Bộ phim số 8 với tên gọi được cách điệu (mà ít ai nhớ tới) là The Fate of the Furious bắt đầu bằng kì nghỉ trăng mật của Dom và Letty nơi Cuba nắng gió mộng mơ nhưng cũng ăn chơi không kém và lực lượng an ninh giao thông thì không thấy xuất hiện. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Dominic trong khi bộc lộ lòng tốt bằng cách sửa xe miễn phí cho người khác đã đụng phải búp bê tóc vàng độc ác (Charlize Theron thủ vai), và bởi vì một số lý do xem-phim-sẽ-biết đã quay đầu lại với hội chị em bạn dì thân thiết của mình, khiến họ rơi vào một phen khốn đốn.

Nội dung của phim, vẫn qua tay biên kịch kì cựu Chris Morgan, có thể xem là khá chỉn chu và "đủ dùng", tiếp tục tôn vinh thông điệp ngầm đã được nhắn nhủ và gửi gắm toán loạn qua các phần phim trước: Tình anh em bằng hữu sâu đậm dù trải qua biết bao gian nan sóng gió bão bùng biển lớn vẫn luôn bền chặt và nếu có kẻ nào giở chứng muốn phá hoại cái tình anh em đó thì kẻ này sẽ bị cả nhóm hành cho sấp mặt.


The Rock tiếp tục trở thành một trong những "cây hài" của phim
Tuy kịch bản không đặt nặng yếu tố tình cảm diễm lệ sướt mướt cũng như cố gắng tỏ ra sâu sắc, bản thân Fast 8 lại đem về cho người xem một cảm giác khá hợp lý về mặt kết cấu cũng như nội dung. Có một chút tình thương mến thương, có một chút xót xa, có một chút bàng hoàng, có kha khá tiếng cười và có rất rất nhiều các pha hành động.

Ác nhân chính của phim, được biết đến với nickname đơn giản (Cipher) đem lại cảm giác tác giả chỉ vớ đại một từ liên quan tới chủ đề hacker, tuy được thủ vai bởi nữ diễn viên tài năng từng cầm trên tay tượng vàng Oscar là Charlize Theron và được bố trí cho vài câu thoại sâu sắc, cũng đem lại ấn tượng khá nhạt nhòa cho dù có liếc mắt và cười mỉm bao nhiêu lần trên màn hình to của rạp phim. Lại là một kẻ thông minh, lại là một kẻ muốn "trái đất này là của mình mình", lại là một kẻ… mình thích thì mình ác thôi, Cipher được xếp vào kịch bản có lẽ đơn giản là vì deadline đang cận kề và biên kịch thì đang mải lo đến chuyện nên phá xe nào trong phim.


Như thường lệ, một số nhân vật mới cũng được tiếp tục thêm vào phim. Bên cạnh Cipher, chúng ta được gặp vai diễn tiếp theo của Scott Eastwood – một nhân vật đúng nghĩa được thêm vào chỉ để củng cố cho yếu tố trai đẹp của phim. Ngoài ra, chủ nhân Oscar Helen Mirren và Nauy Kristopher Hivju – nam diễn viên nổi tiếng trong Game of Thrones cũng xuất hiện trong phim với những vai trò cụ thể mà người viết sẽ không đề cập để tránh tiết lộ nội dung.


Xét về mặt hành động (điều mà đại đa số mọi người quan tâm), thì hiển nhiên bộ phim đã đem lại một trải nghiệm thị giác hoàn hảo cho người xem và thậm chí có thể khiến một số bộ phim tự-nhận-là-hành-động khác phải vào góc tường úp mặt 15 phút vì xấu hổ.

Hội chị em bạn dì cốt cán của phim sau mỗi phần lại kéo nhau đi sát phạt ở những địa điểm mới mẻ hơn, và Fast 8 đã ghi điểm xuất sắc khi chọn bối cảnh cho màn "quẩy" lớn nhất là… mặt biển Barent lạnh lẽo đóng băng với sự xuất hiện của tên lửa hạt nhân và tàu ngầm cỡ bự. Điều này dấy lên một câu hỏi nhỏ trong lòng khán giả, rằng phải chăng Fast 9 sẽ đánh bật mọi giới hạn và đưa đường đua lên cấp độ… hệ mặt trời?



Nhắc đến Fast & Furious mà không nhắc đến xe, có lẽ bài viết này sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời. Theo như chia sẻ từ chính nhà phát hành, thì tổng số tiền bỏ ra cho bộ sưu tập xe của Fast 8 lên tới 17 triệu đô (và nếu như con số 17 triệu có vẻ nhỏ bé đối với bạn, thì nó tương đương 386 tỉ đồng đấy). Tất nhiên, phần lớn những "em bé" này sẽ không sống sót cho tới cuối bộ phim.

2 tiếng 16 phút của Fast 8 là 2 tiếng 16 phút bạn cảm thấy đau đớn khi thấy những chiếc xe hơi không-rẻ-tiền bị phá vụn một cách thô bạo trong chớp mắt như cô đồng nát ngồi đập bẹp vỏ chai nước ngọt.

Không chỉ xe hơi, người xem sẽ còn được chiêm ngưỡng xe tăng, tàu ngầm quân đội và rất nhiều thứ khác hay ho đắt tiền nằm ngoài tầm hiểu biết của người viết. Chỉ biết là, đến cuối phim thì tất cả đều đi ra bãi rác nắm tay nhau hát khúc ca buồn về một đời xe cộ bị đối xử tệ bạc… Hiếm khi nào, bản thân người viết lại thấy cả rạp phim đồng lòng đến vậy. Tất cả mọi người cùng cười khi bị chọc, cùng nín thở khi tới những đoạn gay cấn và cùng phát lên những tiếng rên xé lòng khi nhìn xe đẹp bị đập nát.


Nhìn chung, Fast 8 là một bộ phim khá, với các phân cảnh "động chân động tay" đã thuộc hàng thượng thừa và nội dung thì cũng ở hạng… không nhất thiết phải phàn nàn. Đi đến phần phim thứ 8, ít có thương hiệu phim nào vẫn còn khả năng gìn giữ được chất lượng cũng như mức độ hào hứng của công chúng. Thế nhưng, điều này lại ngược lại với Fast & Furious.

The Fate of the Furious tiếp tục đưa series phim này lên một thành công nữa, giữ vững được sức nóng mang tính "hạt nhân" của mình và dường như khẳng định chắc nịch rằng, thương hiệu này… còn xơi mới hết xăng!
"13 Reasons Why" hay cái tát bỏng rát vào một xã hội vô tình

Có thể nói, "13 Reasons Why" là một trong những series được chú ý nhất hiện nay bởi cách thể hiện độc đáo cùng nội dung đầy nhân văn, mới mẻ phản ánh vấn đề tâm lý của những đứa trẻ vị thành niên.

Được trình làng trên hệ thống xem phim online Netflix cách đây chưa đầy một tháng, bộ phim dài tập 13 Reasons Why, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Jay Asher đã gây ấn tượng mạnh với người xem bởi mức độ chân thật cũng như góc nhìn mới lạ về những vấn đề tâm lý ở lứa tuổi vị thành niên. Qua lăng kính của tác giả, cuộc sống học đường không hề dễ dàng và vui tươi như biết bao nhiêu bộ phim vẫn thể hiện. Thay vào đó, nó chán nản, tàn khốc và nguy hiểm đến tột cùng.


Hannah Baker, một cô bé ngọt ngào, thông minh và xinh xắn đến từ một gia đình tầm trung, đã quyết định rạch cổ tay mình và chấm dứt cuộc sống ở độ tuổi 17. Cô bé là nạn nhân của một nền giáo dục thối nát, của những vấn nạn học đường tưởng chừng đã xưa như trái đất nhưng chẳng bao giờ có hướng giải quyết ngoài những lời cổ động vô giá trị. Trước khi kết liễu bản thân, Hannah quyết định thu âm 13 cuộn băng, mỗi cuộn sẽ nói về một người đã-từng-là-bạn trong cuộc sống của cô bé, và cũng đồng thời là một trong những kẻ đã đẩy Hannah vào bước đường cùng.

Clay, một trong những người cuối cùng nghe cuộn băng và cũng là cậu trai "tử tế" nhất của phim, quyết định không thể để cái chết của Hannah bị chôn vùi trong những bí mật và dối trá. Cậu bé còi cọc và nhỏ thó quyết định tìm đến từng cái tên được Hannah nhắc tới hòng đòi lại công lý, để rồi nhận ra rằng phía sau những câu chuyện trải dài từng thước băng lại là những câu chuyện nữa, và những câu chuyện nữa…


Xuyên suốt bộ phim, nỗi đau của một cô bé 17 tưởng chừng là hấp tấp và khờ dại dần dà bám chặt lấy tinh thần của những người xem phim. Hannah trút lòng mình vào những cuốn băng, và mỗi lời cô bé nói ra đều như một nhát dao sắc lẻm cứa một đường gọn gẽ vào trái tim của người xem.

Một nữ sinh 17 tuổi bị đem ra là trò tiêu khiển cho những ánh mắt thèm muốn của những gã trai trạc tuổi, bị gọi là đĩ điếm và bị xâm hại cả thể xác lẫn tinh thần. Sự cô độc như một con quỷ khát máu, nó ôm trọn và nuốt chửng Hannah vào cái bụng tham lam của nó, rồi hành hạ cô bé với những đớn đau và buồn tủi khi cái xã hội lạnh lùng và bàng quang ấy chẳng thể nào chìa một cánh tay ra để mà cho cô thấy chút hy vọng. Mọi nỗ lực tìm kiếm sự giúp đỡ của Hannah đều vô dụng, và rồi cô bé tự sát.


"Tôi khiến một cô gái mất mạng bởi vì tôi đã quá sợ hãi để có thể yêu cô ấy"
Cuộc hành trình kéo dài 13 tập phim đi vào những hoài niệm của Hannah không dừng lại ở đó mà dần mở rộng, biến thành một cú rơi vô định vào lỗ đen sâu hoắm của những cảm xúc bị ghìm chặt, đè nén và đàn áp của rất nhiều những con người khác. Đó là những cảm xúc "không bình thường", những thứ xấu xí và cần phải giấu đi nếu bạn hay bất kì ai đó mong muốn một cuộc sống "như mơ" nơi học đường.

Ở một nơi mà sự hào nhoáng bên ngoài, từ cái áo bạn mặc, câu chuyện cười bạn kể cho đến việc bạn đã "ngủ" được cùng bao nhiêu người được coi trọng và tôn vinh tuyệt đối, thì không hề có chỗ cho những kẻ buồn bã. Nỗi đau của Hannah, của Jessica, của Clay, của Skye và hằng hà sa số những cô bé cậu bé khác cứ như vậy, bị nhét sâu xuống một góc tối bỏ hoang của tâm hồn, kết dính từng ngày từng ngày và chỉ trực chờ phút giây bùng nổ. Như một cách thiết yếu, những đứa trẻ ấy đi tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ tiếc thay, cái chết, lại được coi như là một trong những lựa chọn rõ ràng nhất.


Cách kể truyện của bộ phim xen lẫn giữa hành trình của Clay, những hồi ức của cậu bé cũng như giọng đọc hờ hững và buồn man mác của Hannah. Các cảnh quay xoay vòng, nối tiếp nhau đưa người xem vào từng câu chuyện xé lòng của một cô bé đã chọn đến cái chết.

Bên cạnh đó, diễn xuất của các diễn viên trẻ như Dylan Minnette (Clay), Katherine Langford (Hannah), Alisha Boe (Jessica),… cũng góp phần xuất sắc thể hiện cốt truyện cũng như thông điệp mà bộ phim hướng tới. Ngoài ra, phần âm nhạc của phim được chăm lo khá kĩ bởi lẽ nhà sản xuất chính của phim chính là Selena Gomez. Tất cả đã góp phần tạo nên một trong những series đáng chú ý và hay nhất mùa hè 2017, với cách đề cập táo bạo đến một chủ đề tưởng chừng không tồn tại trên thế gian này.


Xem 13 Reasons Why, không phải là để tò mò kẻ nào đã làm điều gì, càng không phải để phê phán, lên án vấn đề tự tử mà hơn tất thảy, chính là để thấu cảm những đớn đau về mặt tâm hồn của những đứa trẻ còn đang độ tuổi bồng bột, thiếu chín chắn những cũng đầy trắc trở. Cái độ tuổi, mà người lớn thường bàng quang nghĩ đến như một thời vô lo vô nghĩ, một thời "tuổi ô mai" chỉ có nhiệm vụ ăn và học. Từ nạn nhân ít nói cho đến kẻ bắt nạt, luôn luôn đứng đằng sau là một bóng ma vô hình của những kỉ niệm buồn.

Chính vì vậy, sức ảnh hưởng của bộ phim cũng đến chính từ thông điệp và góc nhìn mới mẻ mà nó đem lại, tựa như một tiếng cảnh tỉnh – hay thậm chí là một cái tát đau điếng – vào chính chúng ta. Vào một xã hội nhạt nhòa, lãnh cảm và lúc nào cũng thiếu thốn tình thương.